Mình tìm lại được tình yêu dành cho chính mình thông qua những dòng nhật ký cũ.
Điều gì, trong những năm vừa qua, đã làm cho mình chẳng thể viết ra được cảm xúc của bản thân?
Cách đây 4 năm, mình đã viết về tình yêu như thế này:
“
Chị Thái Trinh mới chia tay anh Quang Đăng, mà nói được dứt khoát rằng (gì đó quên nguyên văn rồi) nếu không buông lẹ người này thì sao đón nhận được người tiếp theo đến với mình. Đây không phải nói đến vấn đề yêu người tiếp theo, mà là nói về mindset trong trải nghiệm tình yêu – rằng đã học hết bài học với người này rồi thì tốt nghiệp lẹ để học lên cao hơn, rằng đã xong rồi thì dứt khoát xong đi. Chị nói vậy mà chị vẫn bật khóc đến đáng yêu. Mình thương lắm. Nhưng mình cũng biết là phải như vậy. Tình yêu thật kỳ diệu, thật chảy tràn. Dù có đau khổ cũng thấy tình yêu thật đẹp. Dù chị khóc vì đau, thì lúc ấy vẫn là quãng đời đẹp, khi cuộc sống đậm đặc thành mảnh ký ức có thể được hồi tưởng lại. Mình ấn tượng đôi này, vì họ yêu đẹp, chia tay cũng đẹp. Khóc vì còn yêu mà không thể ở bên nhau. Tình yêu tách ra bởi nội tại cái tình yêu ấy chứ không phải vì thế giới bên ngoài. Hai người yêu nhau nhưng loay hoay không khớp lại với nhau.
Thì vì chuyện của mình cũng thế. Mình biết ơn cuộc đời đã cho mình trải nghiệm kiểu tình yêu này. Đến với nhau, yêu nhau, chia tay nhau – đều vì tình yêu chứ không vì cái gì khác. Thích thật :)) Vậy nên nghe thiên hạ nói mấy chuyện sừng rồi tuesday mình thấy lạ lẫm lắm. Bọn mình đến với nhau bằng tình yêu, yêu nhau như một bài thơ, và cũng vì yêu mà đành rời xa nhau. Suốt quãng đường đều là dành cho nhau (và chính bản thân mỗi đứa) những điều tốt đẹp nhất. Ngay lúc chia tay cũng vì muốn giải phóng cho nhau (cái này mình được nhường nhiều hơn nè). Hạnh phúc đến nghẹn thở và buồn đến khóc ngất, hoặc bình yên đến tan vào thời gian, lúc nào cũng đều đẹp và đậm đặc. Haha. Đáng yêu thật đấy. Lúc yêu thì hoá thành những đứa trẻ, chứ nhìn ở ngoài thì vẫn như hai người lớn yêu nhau. Hoá thành đứa trẻ là đặc quyền của con gái trong tình yêu, là biểu hiện của việc cô ấy đang hạnh phúc nhất trên đời. Sau vài tháng nhìn lại, mình có thể bình thản hơn khi nói những câu này rồi. Ngày trước mình cứ nói đi nói lại là biết ơn bạn ấy vì đã abc xyz, giờ đoán, có khi lúc đó chỉ là mượn câu biết ơn để bày tỏ những tình cảm không còn danh chính ngôn thuận mình còn hướng tới bên đấy. Giờ đã lành lặn thêm, thì mình buột miệng ra là cảm ơn cuộc đời đã mang cuộc tình này đến. Không mượn lời nọ nói lòng kia nữa. Trái tim mình đã lành lặn hơn. Quá trình lành lặn của trái tim đã bộc lộ thông qua ngôn ngữ. Càng về sau, cách mình viết về cùng một chủ đề ấy càng bình yên hơn, chấp nhận hơn, thả lỏng hơn, buông hơn.
Mình đoán là chưa xong. Nghĩ lại cũng thích. Vì mình đã yêu rất nhiều mà. Thoáng nhớ lại những lần khóc đến tan nát (mô tả tàm tạm) thấy mình đã sống trọn cuộc đời này. Lúc trải qua thấy khó lắm, khổ lắm. Giờ nhớ lại đã có chút tự hào. Tự hào cô gái bé nhỏ đã 1 mình đương đầu bão tố, bão lớn, bão đau, chảy tràn cơ thể. Giỏi thật. Tự hào lắm. Đã trải qua rồi!!!
”
Tui của 2025 xin chào tui của 2019. Đọc xong thấy yêu cô ấy của năm ấy quá. Cô ấy của những năm về sau không còn trong thế giới học đường, mà chuyển sang thế giới thương trường. Trở thành một quý cô chán chớt. Chả thích chính mình nữa. Lạc mất chính mình rồi, xong cứ phải đi tìm lại, tìm lại.
Cứ tìm tiếp đi, em ấy vẫn ở đấy thôi. Nếu đủ lắng nghe, em ấy sẽ nói. Nếu đủ quan sát, em ấy sẽ hiện ra. Nếu chịu chăm sóc, em ấy sẽ dần đồng ý. Rồi các chị em chúng mình lại ríu rít cùng nhau. Hihi.