Mình vừa trải qua 1 tháng kì diệu. Mình hoàn toàn tự do. Không lịch trình, không nghĩa vụ, không mục tiêu, không định hướng. Đúng nghĩa thả trôi luôn ý.
Mình (có vẻ) không làm gì cho sự nghiệp của mình cả. Nhưng lại sống rất nhiều. Huhu. Mình đã được sống chậm, thong thả làm việc mình thích, thơ thẩn ngắm lá ngắm cây, tắm mình dưới bầu trời mây và thi thoảng đi đây đi đó. Mình dành nhiều ưu tiên cho bản thân, cho gia đình.
Căn bếp kì diệu
Mình dành 60% thời gian 1 ngày trong bếp, 1 điều mà hồi đi làm mình cực kì ước ao. Không phải là do đi làm quá bận việc, mà là do kiệt sức. Hồi đó thì mình vẫn nấu được, nhưng là nấu nhanh nhảu, ăn đơn giản nhất có thể thôi. Giờ có nhiều thời gian và tâm trí thư giãn, mình đắm chìm trong căn bếp với ngập tràn tình yêu.
Hàng ngàn những thứ 1% cải thiện đã diễn ra:
- Rang thịt: Thay vì ném vội thịt vào chảo rồi cho mắm muối, thì mình có thể thong thả bóc củ hành khô, ướp thịt lấy đôi ba phút. Rang lên ngon hơn nhiều, mà thấy hạnh phúc ngập tràn í. Thấy “hưởng” lắm luôn, thấy sĩ vl
- Nước hầm: Mình có thời gian đi siêu thị lựa mấy bịch xương ống, xương đuôi heo, xương sườn xương cục. Rồi ninh tụi nó lên bằng nồi ủ. Ninh rảnh tay cực, chỉ cần tráng nước sôi, rồi đun sôi mấy phút trên bếp và đút vào nồi ủ để qua đêm. Sáng hôm sau dậy có sẵn nồi nước hầm ngọt ngào thơm ngậy. Ngọt thơm từ từ sau 8-10 tiếng giữ nóng trong nồi ủ (chứ không phải đun vèo vèo mấy chục phút bằng nồi áp suất), nên giữ được nhiều vitamin và chất bổ dưỡng (thiên hạ đồn thế, và tui thì cũng tin vào phương pháp nấu chậm liu riu lửa nhỏ). Huhu tui thích nước hầm xương kiểu này lắm. Nó có vị ngọt thần tiên và cực kì tiện dụng: Nấu mì chũ ngon cực, nấu miến ngon cực, nấu canh rau, và mới nhất là tui đã tạo ra được món cháo yến mạch nấu từ nước hầm xương. Magic in real life!
- Yến mạch: Với áp lực tự bịa ra, tui cần ăn hết bịch yến mạch trước khi 1 năm nữa nó hết hạn. Và tui tìm hiểu rồi biết rằng nó là thực phẩm thần kì với nhiều xơ, nhiều protein, nhiều vitamin. Tóm lại là healthy, và quan trọng nhất là dễ nấu dễ ăn. Tui ngâm sữa chua/sữa tươi rùi ăn trực tiếp nè. Tui xay cùng sữa chuối ra món smoothie êm dịu ngọt ngậy healthy. Tui đun sôi ít nước xương rồi cho 2 thìa yến mạch, ngoáy ngoáy theo hình tròn sau 2 phút ra bát cháo yến mạch michellin ngon lành bổ dưỡng – nhanh hơn nấu cháo gạo 1000 lần, mà lại ngon hơn, lại heo thì hơn, ôi trời ơi, trình là gì.
- Cold Brew: Vâng với thời gian rảnh vô tận thì cuối cùng tôi cũng chơi thành công món này. Nó làm cũng nhanh thôi, 10 giây là xong. Nhưng giờ tui mới có đủ sự chú tâm cho nó í. Vì trước đây tâm trí đảo điên, không nhớ được “đêm trước đã ngâm” để “hôm sau lấy uống”. Trước đây tâm trí nặng nề không cởi mở cho một thứ “vặt vãnh ^^” như thử-pha-cold-brew. Vì trước đây ko có đủ sự tập trung để tìm hiểu các công thức, test thử các hương vị, hay thậm chí là tìm 1 chiếc cốc đủ fancy để uống nó. Dạ vâng khó tính khó nết lắm, cứ muốn làm phát là chuẩn 100% luôn, thành ra chẳng bắt đầu làm hahaha.
- Gỏi sung: Huhu, tôi thích món này lắm luôn. Món quà kì diệu của tạo hoá nói chung và của bố mẹ hải dương nói riêng. Làm cái gỏi sung này phải dành nhiều thời gian ý. Hôm trước tui đã xem hết 1 cái video gì đấy, và 1 tập have a sip cô Hồng Nhung thì mới thái xong mấy chùm sung. Rồi hì hục bóc tỏi pha nước chấm. CHANH. Chanh quê nhé mọi người, thơm nức nở, thơm hơn chanh HN 1000 lần, nên tôi chuyến về quê vừa rồi đã quyết định mua chanh quê mang lên HN. Chanh hà nội thì thôi chịu, hoặc tại khu nhà tôi chanh ko thơm. Eo ôi về quê chấm tí mắm chanh mà nức lòng nức mũi luôn ấy. Nông thôn kì diệu, chữa hồn tâm lành.
- Cá hồi sốt cam: Hehee khoe nhẹ là mới biết làm món này nè hahahhaha. Làm theo hướng dẫn trên youtube. Ngon, giàu protein, cam chua chua giàu vitamin, và nhà giàu 5 người ăn hết có 2 khúc cá.
- Một vài đồ uống khác: Uống nước mơ. Mẹ đã ngâm bình mơ từ 1 năm trước mà giờ mình mới để tâm đến (thật không biết đã bỏ lỡ những điều ngọt ngào bé bỏng gì tương tự như bình mơ ấy haha). Rồi cũng có thời gian lọ mọ đi rang đỗ đen, ngâm nó vào nước sôi để ún nó nhâm nhi cả ngày. Bổ thận mát gan sáng da đẹp tóc chính là đỗ đen nha các bác iu. Rồi tui ủ trà phúc long nữa, pha được trà nhài sữa phúc long ngon xỉu ngang dọc. À nhưng do một số lí do nên tui tạm thời ko uống sữa tươi nữa. Đang tính mày mò thay thế bằng sữa yến mạch, sữa macca sữa hạt điều các kiểu. Ôi lâu k ún sữa hạt điều thèm quá, mai ún. Mua sẵn 1 lít cốt sữa hạt điều về làm sữa chuối dần, wao thật thông minh kakakakka.
- *Update thêm 1 biến thể của trà nhài sữa Phúc Long, healthy hơn, hạn chế sữa bò. Đó là pha cốt trà với sữa hạt điều. Ôiii nếu quen uống không đường rồi, thì sẽ thấy món này ngon ngậy dịu dàng và đăng đắng của trà cực thanh lịch nha. Mê xỉu. Vui xỉu vì vừa healthy vừa ngon nghẻ. Uống bằng cả cái mồm lẫn cái tâm luôn, tôi ko có 1 ám thị độc hại nào cho món đồ uống mà tui uống haha. Kiểu trước cứ vừa ún trà sữa vừa ngại nạp đường nạp bột sữa béo ngậy và nghĩ rằng nó độc hại – hành vi này khiến nó trở nên độc hại~
Đi bộ mỗi ngày và tập yoga
Đi bộ là thứ dễ nhất. Tôi yêu đi bộ.
- Đi bộ làm mình cảm thấy mình đang kiểm soát tình hình. Nó không chạy nhanh vèo vèo khiến mọi thứ lướt qua và tan biến. Đi bộ mang lại dopamine và endorphin theo từng bước chân, mình ko biết nữa, mình thấy rất dễ chịu. Mình rất thích đi bộ. Mình cứ đơn giản là bước tiếp. Ngay lúc này đây, mình đang mơ mộng đến 1 giải chạy trail tiếp theo, nơi những bước chân đưa mình ghé thăm núi rừng thác suối. Từng bước, từng bước một, với tốc độ cuốc bộ của loài người, mình không bỏ lỡ 1 khoảnh khắc tuyệt vời nào trên suốt khung đường. Đắm mình trong mùi hương của núi rừng, choáng ngợp trước bạt ngàn ruộng bậc thang của Pù Luông, hay đập tay với tụi trẻ con miền núi nhỏ xíu mà chắc nịch sức sống. Huhu mơ mộng quá, phải sớm trail thêm một mùa nữa thôi.
- Yoga là bộ môn, mình quyết định, sẽ theo tập cả đời. Lợi lạc hưởng ngay lập tức sau mỗi buổi tập. Động lực tập thì không cần tìm kiếm, mà tự nó cứ đến. Người cứ mỏi mỏi là phản xạ thèm tập. Mình theo lớp cố định để xây 1 thói quen đều đặn và có cô giáo hướng dẫn, giải đáp. Rồi mình tự tập theo youtube. Nghe chăm nhỉ, nhưng mình thấy, mình không hề cần nỗ lực ý. Không cần tự hô hào bản thân là nào tập nào, tập cho nó có lợi này lợi kia, kỷ luật lên nào, cố gắng nào, bla blo. Không hề luôn ý. Mà mình tự thích lôi thảm ra tập. Hễ có thời gian rảnh là thích được tập. Phải chăng đây là cảm giác của việc “tìm được thứ mình thích” haha :)) Cũng duy trì được gần 2 tháng yêu yoga rùi đó, có lẽ không phải chỉ là hứng thú nhất thời haha. Ước rằng mình đã biết đến yoga sớm hơn. Mà cũng phải thừa nhận, do sâu thẳm bên trong và cơ thể bên ngoài đều tin rằng yoga là liệu pháp chăm sóc sức khoẻ và rèn luyện thể chất rất tốt, rất phù hợp với gu của tui nữa, nên hiện tại tôi không thấy điều gì bên trong mình ngăn cản đôi chân này chạy ra cái thảm và đôi tay này chống xuống làm tư thế V ngược lộn nhào haha.
Những chuyến đi
Lười viết rồi~~ hong viết nữa đâu. Mà vẫn phải ghi vào đây vì nó cũng là 1 phần quan trọng nuôi dưỡng tự do của Magic Mè trong 1 tháng vừa qua. 1 vài chuyến đã hoàn thành, 1 vài chuyến đã có dự định. Biết ơn cuộc đời và những nhân duyên tốt đẹp đã tạo điều kiện cho tôi đi chơiiiiiiiiiiii <3 <3
Nữa
Có những điều kì diệu khác mà thời gian rảnh rỗi tự do đã đồng kiến tạo cùng Magic Mè. Chăm sóc sức khoẻ, học về sức khoẻ, học về bảng thành phần dinh dưỡng, thành phần thuốc,… Rồi thì tìm và dùng lại chiếc gối đất sét chườm ấm kì diệu. Quan sát thân, cóp nhặt lời thầy cô yoga để hiểu về những cơn đau, soi ra nguyên nhân và nghĩ ra cách khắc phục. Rồi nghe được mấy podcast hay về sức mạnh của tinh thần vui vẻ.
Rồi, tái ngộ với phương pháp diệu kì Hoponopono. Dành thời gian tìm hiểu nguyên lý và thực hành thanh tẩy.
“Học đến chớt” chính là, càng học càng tìm ra nhiều thứ để học. Suy nghĩ này khiến tôi thật là excited. Dù nó còn đang mơ hồ. Nhưng tui vẫn tin tưởng và phát nguyện.
Kết
Một chiếc bài cực kì cá nhân, nên mình rất cảm ơn bạn nếu đã đọc đến đây ý.
Mình chẳng có định hướng gì cho chiếc blog này, trước mắt thì hi vọng việc viết lách trên này như gieo những chiếc hạt mầm, mong được kết duyên với các bạn đồng điệu, hihi.
Mặc dù bài này vẫn freestyle lộn xộn, nhưng mình tự thấy đã viết “thông” hơn nhiều, không còn bị “tắc” như trước nữa. Ghi nhận vậy chứ cũng không bình luận gì nữa đâu haha :))
—
Tôi xin lỗi,
Hãy tha thứ cho tôi.
Cảm ơn bạn,
Thương lắm.